Chương 1: Kết trái khoáy xét nghiệm
Tại cơ sở y tế.
Bạn đang xem: theo đuổi lại vợ trương uyển giao
“Cô Uyển Giao, đấy là thành phẩm xét nghiệm của cô ấy.” Bác sĩ đẩy tờ giấy má về phía Trương Uyển Giao. Cô đem tay nhận lấy.
Nhìn những loại chữ bên trên tờ giấy má, bỗng nhiên chốc trí tuệ Trương Uyển Giao xoay cuồng, cô ko thể tin yêu nổi nhập đôi mắt bản thân.
“Bác sĩ, đấy là thiệt ư?” giọng Trương Uyển Giao tí xíu như giờ loài muỗi kêu, cô vô thức đem tay sờ bụng.
“Tôi biết lúc này cô cảm nhận thấy đặc biệt trở ngại, tuy nhiên với tình hình thời điểm hiện tại của cô ấy, tôi khuyên nhủ cô nên tâm lý thực hiện phẫu thuật sớm, phẫu thuật càng cấp tốc, thời cơ trị ngoài càng tốt.”
“Còn đứa bé…” Trương Uyển Giao ko thể thưa không còn câu.
Bác sĩ rung lắc đầu, góc nhìn ánh lên vẻ cảm thương.
“Cảm ơn chưng sĩ, tôi tiếp tục tâm lý.”
Nói rồi Trương Uyển Giao tách ngoài cơ sở y tế, cô đứng coi khung trời xanh rì thẳm bên trên cao, trong thâm tâm rối như tơ vò, vẫn muốn vàn điều mong muốn thưa, tuy nhiên lại ko biết thưa nằm trong ai. Chồng của cô ấy, Hoàng Lập Thành đang được bao nhiêu thời nay ko về mái ấm rồi. Mấy mon ni khi nào là anh cũng tất bật, hầu hết chỉ ghé thăm mái ấm một chút ít rồi thôi.
Trương Uyển Giao coi tờ giấy má khám đường nhập tay, sau cuối vẫn hít một tương đối thiệt sâu sắc, đưa ra quyết định lấy điện thoại cảm ứng thông minh, cô cho tới ngồi xuống ghế đá nhập khuôn viên cơ sở y tế, rồi bấm số gọi.
Những giờ tút đặc biệt lâu năm vang lên như đâm xuyên nhập trái khoáy tim Trương Uyển Giao, ko lúc nào cô thấy bản thân đơn độc như thời điểm hiện nay. Phải rất rất lâu sau Hoàng Lập Thành mới mẻ bắt máy.
“Alô.” giọng anh đem phần rét mướt nhạt nhẽo.
“Ừm…” Nhất thời Trương Uyển Giao ko biết nên thưa gì, đi dạo mới đây vượt lên trước không nhiều chuyện trò, cô ko biết nên cởi lời nói thế nào là về tình hình thời điểm hiện tại của bạn dạng thân thuộc, do dự một khi, lối như cũng cảm biến được sự bức ruột ở đầu thừng mặt mày cơ. “Tối ni anh đem về ăn cơm trắng không?”
Cuối nằm trong cô cũng chỉ hoàn toàn có thể thốt rời khỏi được một thắc mắc nhạt nhẽo nhẽo cho tới ngớ ngẩn như thế.
“Dạo mới đây anh tương đối bận, dĩ nhiên tiếp tục về muộn.”
“Anh Thành, cũng cho tới giờ ăn trưa rồi, bọn chúng bản thân lên đường ăn lên đường.”
Xem thêm: trang web đọc truyện
Đột nhiên Trương Tuyết Giao nghe thấy giờ phụ nữ vọng nhập máy, trái khoáy tim cô như bị ai sử dụng tay hung hăng túm chặt lấy, vô nằm trong không dễ chịu. Mấy mon ni anh lên đường sớm về muộn, thậm chí là đem khi bao nhiêu ngày ko về, khi về ăn mặc quần áo còn vương vãi hương thơm nước hoa phụ nữ giới, cô đều cố nhắm đôi mắt mang đến qua loa, coi như ko coi, ko ngửi thấy gì. Cô chỉ mong muốn cuộc hôn nhân gia đình này hoàn toàn có thể nối tiếp, con cái của cô ấy hoàn toàn có thể đem thân phụ.
Nhưng lúc này, cô biết nên làm thế nào đây?
“Anh đem việc bận rồi, quắp máy trước đó.”
Nói rồi Hoàng Lập Thành quắp máy, vứt lại Trương Uyển Giao ngơ ngẩn coi màn hình hiển thị điện thoại cảm ứng thông minh sáng sủa lên rồi kể từ từ tối thui.
Sống mũi đau xót, lòng lòng nhức như dao rời, cô ngửa đầu coi trời xanh rì bên trên cao, cố găn tuy nhiên nước đôi mắt vẫn không ngừng nghỉ chảy xuống.
Cuộc hôn nhân gia đình này, rốt cuộc là sai ở đâu?
Anh phản bội cô vì thế lí vì thế gì?
Có nên vì thế ngán cô rồi ko.
Nhưng còn đứa trẻ con ko sinh ra này, cô tiếp tục nên thưa với nó rời khỏi sao.
Nước đôi mắt tựa như những phân tử châu đứt sợi, tuôn lâu năm bên trên gò má đem chút lợt lạt của Trương Uyển Giao. Cô khóc nấc lên trước góc nhìn soi mói của quý khách. Nhưng giờ khắc này cô không còn quan hoài gì nữa. Bởi vì thế những điều cô trân quý nhất đã và đang hoặc chuẩn bị vụt mất mặt.
Bụng đùng một phát nhức quặn, Trương Uyển Giao thấy trong cổ họng thô ngứa, cô cong người ho kinh hoàng, rồi như đem gì cơ cuộn lên, Trương Uyển Giao ho mạnh, một bụm tiết rơi xuống đám cỏ bên dưới chân. Màu đỏ ửng tươi tỉnh tương phản với màu sắc thảm cỏ, coi vô nằm trong mắt chói.
Trương Uyển Giao coi cho tới ngơ ngẩn từ đầu đến chân. Cô biết tình hình dịch của tôi ko chất lượng tốt, tuy nhiên ko ngờ lại tệ cho tới vậy.
Ngồi rất rất lâu ở ghế đá cơ sở y tế, cho tới khi tâm lý bình ổn định đôi lúc, Trương Uyển Giao mới mẻ vùng lên, xách túi tiếp cận bến bãi đỗ xe pháo, tự động tài xế về. Phụ nữ giới lên đường cơ sở y tế 1 mình, đơn độc biết bao nhiêu!
Trương Uyển Giao tài xế như người mơ du, ko biết bằng phương pháp nào là tuy nhiên cô hoàn toàn có thể lái được về cho tới biệt thự nghỉ dưỡng cao cấp. Biệt thự này nằm trong khu đất nền vàng của TP.HCM, những người dân ở phía trên ko phú thì quý. Biệt thự được kiến thiết riêng biệt, vô nằm trong sang chảnh, to lớn.
Xem thêm: viết sổ chủ nhiệm thcs
Nhưng Trương Uyển Giao ở phía trên lại cảm nhận thấy càng đơn độc khi người ông chồng của cô ấy vượt lên trước không nhiều về lại quê hương.
Vừa phi vào cửa ngõ, dì Bảy đang được vồn vã rời khỏi.
“Cô mái ấm, cô nên ăn những gì chưa? Tôi dọn cơm trắng nhé.”
Bình luận